Hẳn nhiên bất kỳ đội bóng nào đều ít nhiều có khát khao đăng quang ngôi vị cao nhất giải đấu. Đối với một đội bóng đã từng là cựu vương với 18 chiếc cup vô địch Anh nhưng nay đã bị soán ngôi bởi Manchester United thì khao khát ấy lại càng cháy bỏng hơn bao giờ hết. Nhưng cho đến thời điểm này khi mà Liverpool đã thất bại trước Southomton và bị Newcastle cầm hòa trong một thế trận không mấy sáng sủa, câu hỏi được đặt ra là, dường như Liverpool đã đánh mất uy thế của một vị vua từ rất lâu rồi? Và bao giờ thì họ mới có thể tìm lại được điều đó.
Cái uy của một nhà vua là gì và nó được thể hiện như thế nào?
Trong những câu chuyện cổ tích ngày xưa hay trong sách sử, những nhà vua được mô tả là những người vô cùng quyền lực, tài năng, có tiếng nói trong xã hội và điều quan trọng nhất là khiến cho thần dân trong đất nước phải vừa kính nể, vừa sợ hãi khi gặp được người… Ngày nay trong bóng đá, khá thú vị khi những khái niệm ấy vẫn còn tồn tại và nó vẫn thể hiện một cách rõ rệt. Khi một đội bóng cho thấy vai trò và vị thế của một nhà vua, họ luôn nhận được cái nhìn kính cẩn và kiêng dè. Một đội bóng xứng đáng để được gọi là vị vua, hẳn nhiên họ phải có quyền lực và tài năng, điều đó có nghĩa là họ phải có thực lực, phải có sức mạnh thật sự để đàn áp bất cứ ai không cam chịu khuất phục.
Tuy nhiên những câu chuyện của David và tên khổng lồ Goliath trong thế giới hiện đại cũng không phải là chuyện hiếm, vì vậy nhà vua cũng cần thể hiện được cái uy của mình trong những trận chiến với các đối thủ nhỏ hơn, để chắc chắn rằng mình luôn ở thế thượng phong. Chỉ tính riêng ở giải bóng đá ngoại hạng Anh, MU, Chelsea và một phần nào đó là Arsenal ở giai đoạn đỉnh cao đã thể hiện được bản lĩnh này.
Jose Mourinho và Alex Ferguson luôn tạo được uy thế của một vị vua cho những đội bóng mà các ông dẫn dắt. Ảnh: Interrnet |
Các khán giả luôn thắc mắc rằng, tại sao MU, Chelsea đều có thể giành chiến thắng cách biệt 3-4 bàn trước các đối thủ khác tại giải ngoại hạng, Trong khi đó những Totenham, Liverpool, Everton không làm được như vậy, hay thậm chí họ còn thua ngược. Trong khi đó trong những trận đối đầu trực tiếp, chưa chắc đã có sự khác biệt giữa 2 nhóm kể trên. Câu trả lời nằm ở cái uy của nhà vô địch. Ngoại trừ nội lực mạnh mẽ có thể đánh bại các đối thủ cạnh tranh trong cả một mùa giải dài đến 38 vòng đấu, thì uy thế khi đối đầu các đội bóng nhỏ hơn cũng một phần tạo nên thành công của nhà vua. Cái uy ấy cho phép MU, Chelsea vào trận với vị thế cửa trên, có thể thoải mái triển khai lối chơi và đàn áp đối thủ. Đối nghịch với đó là sự rụt rè, sợ hãi của đối thủ và không bao giờ trong tư tưởng của họ tồn tại khái niệm “lật đổ”. Và khi đã không có sự tự tin, mong ước duy nhất của các đối thủ cửa dưới chỉ là cầu chúa cho 90 phút “hành xác” nhanh chóng qua đi và kết quả thì có thế nào cũng được.
Cái uy của Chelsea hay MU không phải tự nhiên mà có, nó phải là lối chơi được đúc kết, xây dựng dần dần trong một thời gian dài và qua một quá trình tạo dựng tên tuổi trong quá khứ. Ai cũng biết rằng MU rất thích triệt tiêu đối thủ bằng cách nhanh chóng chọc thủng lưới họ, sau đó thoải mái chơi trò mèo vờn chuột và kết liễu đối phương bằng những đường phản công sắc lẹm. Hay Chelsea, đặc biệt là Chelsea dưới thời Jose Mourinho, thậm chí còn có thể khiến đối phương cảm thấy việc ghi bàn vào lưới The Blues là một việc không tưởng. Bí quyết nằm ở việc triệt tiêu ý chí kháng cự của đối thủ, và một lối chơi mạch lạc trên cơ đối thủ.
Vậy Liverpool đã có được cái uy của nhà vua thật sự hay chưa?
Câu trả lời có lẽ là chưa. Lần cuối cùng Liverpool giành được một danh hiệu được cho là danh giá đã cách đây hơn 8 năm, trong đêm huyền diệu ở Istanbul họ đánh bại AC Milan trong trận chung kết để lên ngôi vương bóng đá lục địa già. Từ đó đến nay họ đã trải qua 4 đời HLV, những gì họ thể hiện được là quá nhạt nhòa, thậm chí có lúc người ta có thể tìm thấy tên của Liverpool ở nửa cuối của bảng xếp hạng, và dĩ nhiên là đã khá lâu họ không thể trở lại sân chơi dành cho các CLB mạnh nhất Châu Âu. Với một thành tích như thế, nói không ngoa khi cho rằng Liverpool đã đánh mất vị thế của mình rồi, và các đối thủ nhỏ hơn không việc gì phải sợ hãi khi đối mặt với một đội bóng mà họ cho rằng “không mạnh hơn mình là mấy”. Liverpool đã cho đối thủ thấy rằng họ không việc gì phải sợ mình, và khi mà sự tự tin đã lên cao, thì bất cứ câu chuyện bất ngờ nào cũng có thể xảy ra.
Chưa dừng lại ở đó, sự không ổn định và thiếu nhất quán trong lối chơi chính là điều người ta dễ nhận thấy nhất ở Liverpool trong những năm qua. Trải qua 4 đời HLV trong 8 năm, nghĩa là cứ trung bình 2 năm thì họ thay HLV 1 lần, và mỗi người là một phong cách khác nhau, lối chơi cũng khác, lứa cầu thủ cũng thay đổi liên tục từ mùa này sang mùa khác, khái niệm “thay máu” luôn được người ta nhắc đến ở Anfield như một trong những từ ngữ phổ biến nhất. Như đã phân tích ở trên, một đội bóng muốn mạnh, và muốn có được uy thế ở nhà vua, điều quan trọng là phải duy trì được sự ổn định và có được lối chơi riêng, nhuần nhuyễn và thanh thoát. Lối chơi có bản sắc là điều mà Rafa Benitez đã không có được trong những năm tại vị ở Anfield, một lối đá phòng ngự phản công không thể là thứ vũ khí sắc bén để Liverpool đàn áp những kẻ nổi loạn đầy sức mạnh tại giải Ngoại Hạng Anh. Trong khi đó sự ổn định là điều mà Kenny Dalglish còn thiếu, khi ông quá cố chấp xây dựng một lối đá nhất quán cho Liverpool nhưng trong tay lại không có được những quân bài cần thiết.
Có một thống kê khá thú vị thế này, trong các mùa giải gần đây, nếu một đội bóng muốn nằm trong top 3 hoặc 4 đội dẫn đầu, họ phải dành được trung bình 2 điểm trong mỗi trận. Nghĩa là nếu một đội bóng chỉ biết thắng trên sân nhà và hòa trên sân khách, thì cùng lắm họ chỉ ngấp nghé ở vị trí tranh chấp suất dự cúp Châu Âu, chứ đừng hy vọng có cơ may vô địch. Thống kê là như thế, còn trên thực tế thì trong mùa này Liverpool đã thua Southomton trên sân nhà và hòa Newcastle trên sân khách, giành được 17 điểm trong 8 trận (trung bình lớn hơn 2 điểm trong 1 trận), nhưng đừng quên Newcastle, Southomton hay Swansea chỉ là những đối thủ hạng xoàng tại giải ngoại hạng Anh, và thay vì bào chữa cho những sự mất điểm vô duyên này, Liverpool hãy hướng đến những trận đấu sắp tới, khi mà họ sẽ còn phải gặp Chelsea, Arsenal, Totenham, Mancity, Everton trên sân khách. Với một lịch thi đấu như thế, việc Liverpool có thể ra về với 1 điểm hay không đã là một vấn đề lớn, chứ nói gì đến chữa cháy cho những thất bại trong quá khứ trước Southomton, nhất là khi người ta nhìn lại những trận đấu nhọc nhằn gần đây của họ.. Đây có lẽ là lúc mà Liverpool cần thể hiện bản lĩnh, uy thế của một nhà vua hơn bao giờ hết và đó là lúc mà người ta hướng ánh mắt về Brendan Rodgers.
Rodgers và những cố gắng của ông trong việc tìm lại hình ảnh cho Liverpool |
Brendan Rodgers, HLV 40 tuổi người Bắc Ailen, người đến Liverpool từ một CLB trung bình tại giải Ngoại Hạng Anh là Swansea, hẳn nhiên không phải là một cái tên được những CĐV ưa chuộng các con số thống kê ưa thích và đặt nhiều kỳ vọng. Tuy nhiên cho đến lúc này những điều Rodgers đã làm tuy chưa nhiều nhưng cũng mang đến cho chút ít tia sáng hy vọng. Người ta từng lo lắng cho Rodgers bởi độ tuổi của ông khó có thể phục chúng và làm chủ phòng thay đồ tại Anfield, nhất là khi những công thần của Liverpool như Steven Gerrard và Jammie Carragher cũng là những người đã ngoài 30 và là những cá tính mạnh.
Rodgers không có cá tính mạnh như Mourinho, và cũng không có cái uy lớn đối với giới truyền thông Anh như Alex Ferguson, nhưng Rodgers lại là người có khả năng phục chúng với những luận điểm và triết lý của mình. Có thể nói Rodgers là một ví dụ phù hợp cho câu nói “đừng nhìn mặt mà bắt hình dong”. Cái cách mà ông làm vừa lòng các ông chủ, bảo vệ Suarez trước những ánh mắt thèm khát của những đối thủ trên thị trường chuyển nhượng, cũng như làm dịu những công thần lớn tuổi tại Liverpool, khiến người ta cảm thấy rằng ông là một HLV hết lòng vì các học trò và có tâm huyết với đội bóng.
Nhưng khi cần phải chứng tỏ sự cứng rắn, Rodgers cũng cho thấy được sự quyết đoán của mình trong việc trừng phạt các cầu thủ nổi loạn, điển hình là Suarez, thể hiện uy quyền của mình trong cách dùng người trong trường hợp của Shelvey, Reina.. và không hề hấp tấp trong việc sử dụng những tài năng trẻ như Sterling, Suso… Những ví dụ trên cho thấy Brendan Rodgers đang cố gắng xây dựng hình ảnh và sức ảnh hưởng của mình với các thành viên trong đội. Đây cũng là những bước đi đầu tiên trong việc xây dựng cái uy cho đội bóng, bởi ai cũng biết, một đội bóng muốn mạnh phải luôn có sự ổn định từ trong nội bộ, toàn đội một lòng.
Một điểm tích cực nữa đến từ triết lý chơi bóng mà Rodgers đang định hướng cho Liverpool. Đó là một lối chơi bài bản, dựa trên tinh thần đồng đội. Rodgers đang muốn xây dựng một đội bóng khao khát chiến thắng, luôn muốn lao lên phía trước và giành các danh hiệu cao quý, đó chính là hình mẫu bước đầu cho một tập thể vô địch. Tuy điểm yếu về mặt kinh nghiệm trận mạc và sức mạnh đội hình chưa được đảm bảo khiến cho Liverpool còn gặp phải nhiều vấp váp, chưa thể triệt để áp dụng lối chơi của mình. Nhưng việc Rodgers vẫn kiên trì với cách làm việc và lối chơi của mình cho đến lúc này, cho thấy ông đang cứng rắn và hoài bão hơn bao giờ hết.
Chất lượng đội hình có thể được cải thiện và xây đắp dần dần qua các năm, nhưng tinh thần chiến đấu và triết lý mà đội bóng đã chọn phải luôn được duy trì, tư tưởng chơi bóng phải được các thành viên trong đội bóng thấm nhuần và tuân thủ triệt để. Không thể vì một vài rắc rối nho nhỏ hay môt vài kết quả không tốt mà lung lay xoay chuyển ý chí hay triết lý của chính mình. Đó mới chính là những nền móng bước đầu để xây dựng ngai vàng vững chắc cho một ông vua.
Kết:
Liverpool dưới bàn tay nhào nặn của Brendan Rodgers tuy chưa phải là ông vua thực thụ cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Họ cũng đang gặp rất nhiều khó khăn trên con đường tìm lại uy thế của một nhà vô địch. Tuy nhiên những điều mà Rodgers và các cầu thủ của ông đang cố gắng thực hiện là đáng trân trọng và không phải là không có cái lý của nó. Vấn . đề là sự kiên nhẫn, quyết tâm và thời gian. Hy vọng với những gì đã làm được, cộng với sự đồng lòng của tập thể Liverpool, người ta sẽ lại sớm thấy được hình ảnh huy hoàng của một Quỷ đỏ ngày nào.